Một trái tim yêu thương học sinh, yêu thương con người

Sau khi ra quân, Vũ Hùng Luân vào học Trường Đại học Sư phạm Hà Nội I, tốt nghiệp về công tác ở Trường cấp III Thuận Thành, nơi trước đây anh đã ra đi chiến đấu. Hơn ai hết, anh hiểu cái giá của hòa bình, anh tự hào về ngôi trường cũ đã có bề dày thành tích trong kháng chiến chống Mỹ, trong xây dựng hòa bình, hôm nay anh trở về trong vòng tay ấm áp của đồng nghiệp và của học sinh.

Như cá gặp nước, anh thỏa sức vẫy vùng, say sưa, nhiệt tình trong học tập, giảng dạy, làm chủ nhiệm, làm Chủ tịch Công đoàn và tham gia các hoạt động khác của nhà trường. Nhớ mãi những ngày cùng học sinh đạp xe về những xã ”vùng sâu vùng xa” của huyện để thăm hỏi phụ huynh, tìm hiểu gia cảnh, động viên các em khắc phục khó khăn để tiếp tục học tập. Cũng nhớ mãi những buổi bồi dưỡng học sinh giỏi, phụ đạo học sinh kém với niềm vui sướng thấy các em tiến bộ từng ngày, sự tiến bộ của thời khoai sắn, bo bo, sự tiến bộ của thời cơ sở vật chất dạy và học khó khăn thiếu thốn. Cái khó không làm chùn bước chân người chiến sĩ. Cái khó chỉ làm ”ló” thêm sự sáng tạo bắt nguồn từ lòng yêu thương con người, yêu thương học sinh. Nhà trường phân công anh làm chủ nhiệm, theo học sinh 3 năm liền. Anh vừa là thầy, là anh, là bạn. Lớp học như một gia đình. Sau này anh có nhiều học sinh thành đạt: Đó là Tiến sĩ Vũ Hồng Thăng – một trong những chuyên gia hàng đầu về ngành ung bướu Việt Nam; là Tiến sĩ Nguyễn Duy Thăng, hiện là Thứ trưởng Bộ Nội vụ; là Tiến sĩ Nguyễn Chí Tuệ, Chánh án Tòa án nhân dân tỉnh Bắc Ninh; là Thượng tá Nguyễn Văn Thắng, Chủ nhiệm Kỹ thuật Sư đoàn 3 Sao Vàng… và nhiều học sinh xuất sắc khác nữa. Điều đáng nói là tất cả đều quý mến, biết ơn người thầy giáo và khi có dịp, họ lại về thăm anh.

Trong 20 năm dạy học ở Trường THPT Thuận Thành, Bắc Ninh, anh đã đạt nhiều thành tích xuất sắc và có nhiều đóng góp cho sự phát triển của nhà trường.

Cũng ở đây anh tìm được hạnh phúc gia đình. Anh chị yêu nhau, trọng nhau vì nết, quý nhau vì tài. Chị là con gái của một gia đình trí thức cách mạng. Anh chị có hai con đều đã thành đạt. Cháu Vũ Anh Tuấn, Tiến sĩ kinh tế làm việc tại Tập đoàn Dầu khí Việt Nam, cháu Vũ Thị Ngọc Tú, Tiến sĩ Tâm lý, là giảng viên Trường Đại học Sư phạm Hà Nội 1.

Năm 1993, anh nghỉ hưu về Hà Nội và được mời làm Phó Hiệu trưởng – Trưởng khối Trung học cơ sở Trường Marie Curie, một trường tư thục, hiện đại, chất lượng thuộc hàng đầu của giáo dục Thủ đô. Trường coi trọng giáo dục toàn diện, dạy chữ, dạy nghề, dạy người, lấy học sinh làm trung tâm, học ra học, chơi ra chơi. Cán bộ giáo viên vừa là nhà giáo dục, người thầy, người nuôi dưỡng trẻ, vừa là người bạn thân thiết trong mọi hoạt động của trường. Trong nửa thế kỷ tham gia công tác, anh có 21 năm làm việc ở Trường Marie Curie. Là Phó Hiệu trưởng, anh được ủy quyền quản lý khối Trung học cơ sở. Cán bộ giáo viên gọi anh là bác, là chú, học sinh coi anh như người cha, người ông. Ở trường, đâu cũng có hình ảnh của anh: sự nghiêm nghị, sự chu đáo và trên hết là lòng yêu thương học sinh. Học sinh gọi nhà trường là ”Ngôi trường thân thiện”, “Ngôi trường yêu thương”, là ”Con tàu của những ước mơ”, coi các thầy cô là “Những người không thể tuyệt vời hơn”, thậm chí ”Có lật tung cả trái đất lên cũng khó tìm được người thầy yêu học trò hơn bằng cả trái tim như ở đây”. Nhà trường xứng đáng với những lời ca ngợi của học sinh và cha mẹ học sinh, trong đó có phần đóng góp của anh. Trong lễ kỷ niệm 20 năm thành lập trường, anh được nhà trường tặng Kỷ niệm chương, được tôn vinh là ”Gương mặt tiêu biểu”, một trong bảy gương mặt của Marie Curie 20 năm qua.

Cuộc đời Vũ Hùng Luân từ người chiến sĩ đến một nhà giáo, là cuộc đời của một tấm lòng nhân hậu, của sự tử tế, giàu lòng yêu thương con người. Chỉ có tình yêu của con người dành cho con người mới xóa đi mọi ngăn cách về địa lý, về thân phận, xóa đi nỗi đau về thể chất, về tinh thần, giúp con người sống vui, sống có ích, sống hòa hợp, nâng cao giá trị cuộc sống. Con người anh toát lên vẻ đẹp của con người biết sống vì mọi người, yêu thương mọi người.

Vũ Hùng Luân đã đi qua chiến tranh, bước qua ranh giới giữa cái sống và cái chết, luôn biết ơn sự hy sinh của đồng đội để có anh ngày hôm nay. Anh chịu ơn cuộc đời, do vậy anh muốn làm nhiều điều tốt, điều thiện cho cuộc đời vô vàn yêu quý này. Hơn thế nữa, từ lòng nhân hậu ở anh đã truyền sang gia đình anh, một gia đình cũng đầy lòng nhân hậu, sự tử tế, đầy tình yêu thương con người.

Anh đã bước qua tuổi thất thập. Bước chân đã chậm, tóc đã hoa râm, thời gian làm cho anh mỗi năm một già đi nhưng với trái tim thì không thể, mà chỉ làm cho trái tim anh thêm nồng hậu, thêm ấm áp tình người.

VŨ HÀ

Trích từ: Thông tin dòng họ Vũ – Võ Việt Nam 2021